Ngày xuân cái thuở ban đầu
Người đời thường bảo “Ngày xuân cho trẻ con và đôi lứa” quả không sai. Tôi đã qua lâu rồi cái thời “trẻ con và đôi lứa” nên thấm sâu niềm hạnh phúc vô bờ của lứa tuổi ấy.
Gần đến tết, hầu như ngày nào tôi cũng lấy cái mũ, đôi dép mẹ mới mua đem ra ngắm nhìn không biết chán. Cất mũ, dép, tôi lại chạy sang nhà chị Sáu-thợ may xem chị may quần áo cho tôi xong chưa. Lần nào chị Sáu thấy tôi rón rén bước lên bậc thềm, mắt chòng chọc nhìn lên dây vắt vải, chị cũng cười hiền: “Nay mai thôi chị sẽ may đồ tết cho thằng Út, về đi em!”. Giọng nói của chị, nụ cười của chị sao mà ấm áp thế.
Rồi một ngày áp tết, tôi chợt thấy xấp vải rằn của tôi đã “sả ra” thành áo, thành quần, tôi mừng rơn, co giò phóng thẳng về nhà, reo lên với mẹ: “Chị Sáu may đồ cho con thật rồi!”. Mẹ tôi mắng yêu: “Cún con của mẹ mê đồ tết quên luôn ăn uống”.
Đêm giao thừa, nhìn hoa quả tươi roi rói, khói hương nghi ngút trên bàn thờ gia tiên, cha dùng gáo nước tưới rê mấy cây vạn thọ đươm bông to như cái chén ăn cơm, mẹ thì canh chừng nồi bánh tét sôi sùng sục, tôi thao thức, háo hức mong sao cho ngày mai đến thật nhanh để được mặc đồ mới, để được lì xì tiền mừng tuổi…
Sáng mồng một tết. Trời hiền lành như cô gái mới về làm dâu. Ngày đầu năm chỉ có cha tôi mặc áo dài, khăn đóng, xách chai rượu củ tỏi bước ra ngõ đầu tiên để về nhà thờ họ lạy ông bà. Còn tôi, mẹ căn dặn, phải đến trưa mới được đến lẫm làng chơi tết với chúng bạn. Được mặc quần áo mới, có tiền mới, tôi không dám chạy nhảy như mọi buổi trưa nô đùa bụi bặm.
Ngày bắt đầu vào tuổi thanh niên, tôi quen một người con gái. Chiều ba mươi tết tự dưng muốn đến thăm em, nhưng ngại ngùng, dụ dự. Lòng rạo rực gởi về “miền yêu” nỗi mong nhớ lạ lùng, dẫu mới gặp em hôm qua. Sau này nghe đoạn nhạc “… bâng khuâng chiều ba mươi…”, tôi muốn tặng giải thưởng tinh thần lớn nhất của tôi cho người nhạc sỹ biết đồng cảm với khát khao mùa xuân, tình yêu của tuổi trẻ.
Ngày xuân đôi lứa qua nhanh trong tiếc nuối. Chưa kịp nói một câu nồng nàn, chưa kịp nhìn cái nhìn đắm đuối, xuân đã qua rồi như một giấc mơ.
Bây giờ, mỗi lần nhìn ngày xuân đến lộng lẫy, trong tôi lại thức dậy những cảm xúc tưởng chừng như đã chai lì theo năm tháng.
Đó là những ngày xuân, mùa xuân đẹp nhất trong cuộc đời mà tôi không thể nào quên!
Cộng tác viên KonTum Online – Trần Quốc Cường